Hiển thị các bài đăng có nhãn Bên Kia Khung Cửa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bên Kia Khung Cửa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2022

VĂN - TNKH

BÊN KIA KHUNG CỬA


Vừa mới tắm ra, HT  đang nằm lim dim hưởng cái cảm giác thoải mái , yên tỉnh của một chiều thứ sáu, cuối hè, không khí bắt đầu mát hơn, vì từ hai năm nay mùa hè thật nóng bức.
Bổng chuông điện thoại reo trên đầu giường, uể oải anh ta nhấc điện thoại lên và thầm nghỉ có lẽ  P.D một người bạn chung sở, cứ mỗi cuối tuần thường ưa rủ HT đi chơi
Vừa « Allo » thì đầu dây bên kia giọng của một người con gái vang lên :
- Allo anh HT đó hả ; Hơi sửng sờ một chút, giọng thật quen quá, nhưng anh ta chưa dám chắc, hay nói đúng hơn là không dám tin là thật, vì giọng ấy làm sao HT quên cho được, nên im lặng. Bên kia đầu dây cô gái dường như đoán được tâm trạng của người đối thoại, nên tiếp :
- Anh khoẻ không, khá lâu rồi không có tin gì của anh… ; Giọng thiếu nữ hơi ngập ngừng.
- Anh vẫn bình thường, ờ khá lâu rồi nhỉ, đã bốn năm phải không ?
- Thời gian lướt nhanh quá, nhưng như…chưa hề thay đổi ; LB nói, giọng thật nhẹ.

Vâng cô ta chính là người con gái mà HT đã từng một  thời ấp ủ trong tim, đã đắm say từ môi mắt, hinh hài và cũng đã ôm một nổi đau bàng hoàng, câm lặng suốt những tháng ngày qua, khi được nàng báo tin sẽ theo gia đình sang Mỹ.
HT lập lại câu nói của LB, giọng anh như người trong mơ, hơi đượm màu chua xót :
- Chưa hề thay đổi ?! Nên hiểu thế nào đây nhỉ ? Anh khẽ cười sau câu hỏi.
LB với giọng nhẹ nhàng, ấm áp, hơi chút hóm hỉnh và vẫn tự nhiên như thuở nào :
- Không phải là tất cả, nhưng có một vài sự kiện đã không hề thay đổi, vì trong tâm thức LB nó vẫn y nguyên !
- Thí dụ ?
Bên kia im lặng một chút :
- Số phone của anh vẫn như cũ, em gọi đại, sợ là anh đã dọn đi nơi khác rồi chớ. Hôm nay chiều thứ sáu, anh rảnh không, nếu có thể, mình gặp nhau uống ly nước và nói chuyện nhiều hơn ?
Thật ra HT định hôm nay ở nhà không đi đâu hết, nhưng khi nghe hỏi vậy thì tự nhiên một cái gì đó thôi thúc khiến anh không thể từ chối được, ừ nhỉ, dường như ở nàng mãi mãi có một sức quyến rũ âm thầm nhưng mảnh liệt, mà trái tim đa tình của anh trở thành mù quáng không còn đếm xiả gì đến mệnh lệnh của lý trí nữa.Tâm hồn anh thì có hơi lãng mạn, và phảng phất đôi chút nghệ sỹ, tuy nhiên HT không phải là người dễ xiêu lòng, nếu không nói là nam tính của anh rất mạnh, rất cứng cỏi và đầy ngạo mạn. Thế nhưng sao đối với LB thì anh trở nên một người thật diụ dàng, bao dung và như hơi thiếu tự chủ !? Đã bao năm nay anh cứ nghiền ngẫm mãi cái tình cảm âm thầm nhưng dai dẵng, da diết, nó cứ luôn quấn quýt hoà trộn nữa đắng cay, nữa ngọt ngào trong từng ngóc ngách tâm tư anh, và anh sống với nổi đam mê kỳ lạ ấy, dù không còn sự hiện hữu của người ấy, nhưng cái tình cảm này vẫn cứ tồn tại trong  cuộc đời và HT đã sống với nó suốt bao năm nay như…chưa hề thay đổi !

Khi HT đến chổ hẹn, vẫn là quán cafe cũ mà hai người thường gặp nhau trước đây, cũng chiếc bàn nhỏ nơi góc quán, yên tỉnh và kín đáo. Anh đã thấy LB ngồi đó, với dáng dấp quen thuộc, lối trang phục giản dị, nhưng vẫn có một chút gì đó rất riêng của cô ta, nơi chiếc ghế nhìn ra đường phiá bên phải lối vào. HT thầm nhủ trong đầu « ờ nhỉ đúng là không thay đổi »! Nghe dấy trong tim rộn rã một niềm vui, cái niềm vui thú vị mà lâu rồi đã ngũ yên theo gót nàng ra đi từ thuở ấy.